Dưỡng nữ thành phi
Phan_15
“Ngoan, để cho phụ vương ôm một cái.” Thấy Mạn Duẫn rốt cuộc an phận ngồi im, Tịch Mân Sầm mới khẽ bật hơi.
Hai tay ôm lấy Mạn Duẫn, lẳng lặng tựa vào vách thùng tắm.
Cho đến khi nước nóng trở nên không còn chút độ ấm nào, Mạn Duẫn mới cảm giác cái kia của phụ vương biến mất.
Hai người làm xong lần tắm rửa xấu hổ này liền chui vào chăn ngủ. Lúc ngủ, Mạn Duẫn vùi cả người vào trong ngực Tịch Mân Sầm.
Rất ấm, không cần lo lắng an nguy của chính mình.
Vì nam nhân này đủ cường đại để bảo vệ mình.
Trời còn chưa sáng, vẫn tối om om, nhưng cung nữ thái giám trong hành cung đã giống trống khua chiêng để nhắc nhở các vị đại thần và sứ giả nên rời giường. Tiếng chiêng trống ầm ỹ khiến Mạn Duẫn phải lấy tay che tai lại.
Bởi vì phải nghênh đón luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên nên toàn bộ nhân mã phải đến Vọng Nhật Nhai trước khi mặt trời mọc.
So với các đại thần và sứ giả, người đêm qua ngủ ngắn nhất hẳn là Tân Hoàng Sử Minh Phi.
Lúc mọi người còn chưa rời giường, hắn đã bị chúng cung nữ hầu hạ thay quần áo. Y phục hoa lệ mà rườm rà từng lớp từng lớp được khoác lên người, khiến cho cả người hắn mập lên không ít.
Mạn Duẫn còn chưa mở mí mắt ra nổi, rửa mặt chải đầu mặc quần áo toàn bộ do một mình Tịch Mân Sầm xử lý.
Phòng bên ngoài không có lò lửa, khí lạnh rất nặng, vì đang trên núi nên gió phần phật phần phật thổi. Vô luận Xuân Hạ Thu Đông gì, Tịch Mân Sầm cũng chỉ mặc một bộ hắc bào mỏng manh.
Mạn Duẫn vạch y phục phụ vương mặc, phát hiện bên trong trừ một bộ quần áo trong thì chẳng còn mặc gì khác. Nhìn lại mình, mặc nhiều đồ đến nỗi giống như một quả cầu nhỏ, bên ngoài còn khoác một cái áo choàng lông chồn.
“Phụ vương, người không lạnh sao?” Chọc chọc vào cái áo choàng mỏng manh của phụ vương, hỏi.
Gió trên Vọng Nhật Nhai so với hành cung còn muốn lạnh hơn gấp đôi, sợ bé con bị lạnh, Tịch Mân Sầm trùm kín cả người nàng.
“Phụ vương không lạnh.” Liếc nhìn áo mình bị nàng vạch ra lộ cả lồng ngực, mặt Tịch Mân Sầm đột nhiên trở nên nhu hòa, thanh âm mang theo chút nghiền ngẫm, “Duẫn nhi, ai dạy ngươi vạch y phục của nam nhân? Chẳng lẽ không sợ nhóm lửa trên thân người ta sao?”
Mạn Duẫn chỉ nghĩ là Tịch Mân Sầm đang dạy bảo mình, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Vạch y phục của phụ vương cũng không được sao?”
“Phụ vương là ngoại lệ.” Tịch Mân Sầm dừng một lúc, nói tiếp: “Nhưng không cho phép vạch y phục của nam nhân khác.”
Nội lực cường đại của Tịch Mân Sầm có thể tự điều tiết nhiệt độ cơ thể, không sợ rét nóng. Nhưng ở trước mặt Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cố ý ngăn đề tài này.
Bốn vị đại thần theo Tịch Mân Sầm ngồi lên xe ngựa, Chu Phi Chu Dương cỡi ngựa đi theo.
Gió lạnh tận xương không ngừng va đập vào rèm xe, thỉnh thoảng có vài ngọn gió lạnh chui vào, lướt qua trên mặt như dao găm xẹt qua.
Chạy gần nửa canh giờ, con ngựa hí một tiếng, dừng lại.
“Vương Gia, đã đến Vọng Nhật Nhai.” Ngoài xe ngựa, Chu Dương hăng hái nói.
Trời đất mờ mịt như hòa vào làm một, chỉ có thể nhìn thấy một ít cỏ cây gần bên cạnh. Từng dãy xe ngựa dừng ở ven đường, toàn bộ đại thần và sứ giả đều đã bước xuống đứng bên trái bên phải con đường.
Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn, áp vào trong ngực, xuống xe ngựa đầu tiên, trừ khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài, tất cả các chỗ còn lại đều đã được áo choàng lông chồn che phủ kín mít.
Đội ngũ đi bộ hướng tới phía trước, mấy trăm người đang đứng trên Vọng Nhật Nhai đều hướng mặt về phương đông mà chờ đợi.
Đứng ở trước nhất chính là Sử Minh Phi. Toàn thân hắn khoác long bào màu vàng kim như ánh mặt trời chói lọi, chói mắt nhất giữa đám người.
Chương 45: Mặt trời mọc hướng Đông
Tịch Mân Sầm cùng vài vị đại thần tất cả đứng ở đầu hàng.
Gió lạnh lồng lộng gào thét, quất tóc mọi người bay cuồn cuộn tán loạn. Các thị vệ tay luôn để trên chuôi kiếm nên hai tay lộ ra bên ngoài áo, bị gió thổi lạnh đến nổi da gà.
Gió trên đỉnh núi rất lạnh, như muốn đông đá cả trời đất lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn đông lạnh muốn cứng ngắc cả lại.
Trời tỏ dần, tầm nhìn của mọi người cũng theo đó mà dần dần xa hơn. Chân trời lúc này tràn ngập mây mù, mênh mông như một bức nền để tôn vinh ánh sáng của vầng thái dương.
Biển mây từ vàng nhạt chậm rãi chuyển sang màu da cam, cuối cùng nhuộm thành từng vệt giống như dòng sông lấp lánh. Từng đám mây thay đổi từ hồng tím sang màu sáng chỉ trong một cái nháy mắt.
Khi vầng thái dương hiện lên, biển mây chung quanh trở nên trong dần, ánh sáng mặt trời từng tia từng tia xuyên thấu tầng mây.
thật khó mà trách thi nhân yêu thích việc miêu tả mặt trời mọc mặt trời lặn đến như vậy, bởi nó làm cho người người đều như lạc vào một cảm xúc kỳ lạ, cái loại cảnh sắc xinh đẹp tự nhiên này thật sự làm cho người ta xao xuyến.
Mạn Duẫn hoàn toàn đắm chìm trong thời khắc tuyệt đẹp này, đến khi nàng hoàn hồn lại, vầng thái dương đã hiện rõ trên bầu trời. Giống như một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn, thời khắc mặt trời mọc mặt trời lặn động lòng người nhưng luôn ngắn ngủi như vậy.
“Đẹp quá.” Mạn Duẫn tán thưởng.
Tịch Mân Sầm gật đầu đồng ý, thật hiếm khi có được một lần tĩnh lặng tâm trí để thưởng thức một cảnh đẹp của đất trời như thế này.
Tia nắng mặt trời chiếu xuống khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Loại cảm giác này giống như sự tồn tại của phụ vương đối với cuộc đời Mạn Duẫn.
Ánh mặt trời chiếu vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn, hơi ấm dào dạt bao quanh như vuốt ve nàng.
Mạn Duẫn thật thích cảm giác này, cười rộ lên.
Toàn thân Sử Minh Phi đắm chìm giữa những tia sáng mặt trời, áo choàng thêu kim tuyến hình mặt trời phát sáng chói lóa như muốn đáp lại lời triệu hồi của thái dương vừa mọc ở phương đông kia.
Dẫn dắt các vị thần tử, Sử Minh Phi đi đầu quỳ xuống mà hướng thái dương bái lạy.
Đoàn người đông nghìn nghịt đồng loạt phủ phục trên đỉnh núi, chỉ có một người duy nhất không quỳ, đó là Cửu vương gia Tịch Mân Sầm. Mạn Duẫn bị ôm trong ngực, hiển nhiên cũng không thể quỳ xuống.
Toàn bộ Vọng Nhật Nhai được bao phủ trong sóng nắng vàng óng ánh, thần thánh mà trang nghiêm.
Mạn Duẫn không tin trên đời có một thần thánh nào đó không gì làm không được, cũng không tin mặt trời chiếu khắp trái đất, cho nên không quỳ.
“Phụ vương, sao người không quỳ?” Mạn Duẫn hỏi.
Tịch Mân Sầm phóng ánh mắt ra xa, nhìn vầng thái dương đang tỏa ánh sáng chói chang kia.
“Phụ vương không tin quỷ thần, chỉ tin ở chính mình.” hắn sẽ không ký thác hy vọng bản thân trên những thứ giả dối hư ảo, nếu muốn đoạt được hết thảy, thì chỉ khi chính mình lớn mạnh mới có thể nắm bắt được thật chặt.
Chẳng lẽ chỉ cần chăm chăm dựa vào tín ngưỡng là có thể không cần phải trả giá mà đã thu hoạch được điều mình muốn? Chuyện như vậy, hoàn toàn không tồn tại.
hắn —— chỉ tin tưởng vào chính mình.
Chỉ có dùng đôi tay của chính mình mới có thể tóm thu được tất cả những thứ mà hắn muốn.
Mà khi đã có được hết thảy rồi, chính hắn lại phát hiện sao mà những thứ đó vô cùng hư không. hiện tại, cái gì hắn cũng chẳng muốn, chỉ thầm muốn giữ chặt đứa bé đang ôm trong lòng này thôi.
“Mạn Duẫn cũng chỉ tin tưởng chính mình.”
Nghênh đón xong tia sáng mặt trời đầu tiên, Sử Minh Phi hùng hồn tuyên bố quyết tâm sẽ hết sức mình để làm cho Nam Trụ quốc được quốc thái dân an.
Công đức tích lũy mấy năm nay của Sử Minh Phi ở Nam Trụ đều được dân chúng hoan nghênh ủng hộ, dưới sự lãnh đạo của hắn, Nam Trụ quốc tương lai sẽ lớn mạnh.
Đến khi mặt trời chiếu sáng toàn bộ đỉnh Vọng Nhật Nhai, chúng đại thần mới phủi phủ hai đầu gối dính bùn đất mà đứng lên.
“Hồi Kiền thành.”
Sử Minh Phi hạ lệnh một tiếng, mọi người lại ngồi lên xe ngựa.
Lễ nghênh đón tia nắng mặt trời đầu tiên đã hoàn thành. Kế tiếp phải quay lại hoàng cung để đãi một đại tiệc, chiêu cáo thiên hạ Tân Hoàng Đế đã đăng cơ (lên ngôi).
Đường đi khá xa nên xe ngựa lấy tốc độ nhanh hơn, cố gắng quay về đến Kiền thành trước khi mặt trời lặn.
Chương 46 Đá lăn ở sơn cốc
Nước suối róc rách va chạm mạnh từng đợt vào những tảng đá trong dòng nước. Giữa dòng suối rải rác rất nhiều những hòn đá lớn nhỏ, nước đánh vào tạo thành những đám hoa nước trắng xóa.
Một đường mòn nhỏ gấp khúc chạy giữa hẻm núi, những chiếc xe ngựa nối tiếp nhau đi qua, tiến về phía trước.
Khung cảnh núi non hùng vĩ nhưng lại không hề thấy một điểm vui mắt nào. Dãy núi cao sừng sững nằm phía bên ngoài Kiền thành thập phần cao lớn.
Lúc trên đường tới. Mạn Duẫn không quan sát xung quanh cẩn thận nên bây giờ xe vừa vào núi thì lập tức vén màn xe lên, nhìn quang cảnh bên ngoài.
Sương núi bên kia của sơn cốc có rất nhiều cây đại thụ to lớn cành đan vào nhau rậm rập, sòn sườn núi mà xe ngựa chạy bên này lại thì không hề có cây cối nào che lấp.
Hẳn là Nam Trụ quốc đã sai người chặt hết cây cối. Quang cảnh tuy độc đáo nhưng địa hình chỗ này lại cực kì nguy hiểm.
Dễ công khó thủ.
Con đường nhỏ bé, nếu có kẻ địch tấn công thì đoàn người hoàn toàn sẽ không làm gì được, dễ dàng trở nên hỗn loạn, khiến số người thương vong càng cao.
Mạn Duẫn nhìn vách núi nghĩ nếu có người đánh từ trên xuống thì sẽ dễ dàng thành công. Tại sao Nam Trụ quốc lại tạo ra một địa hình quá hiểm nghèo như vậy? Không sợ sẽ có người đột nhiên đánh tới sao?
Nhìn ra được sự lo lắng của Mạn Duẫn, một vị đại thần ngồi đối diện trong xe nói: “ Ngay cả một đứa trẻ như ngươi còn nghĩ đến, Nam Trụ quốc đương nhiên cũng nghĩ đến. Trên đỉnh sơn cốc từ một thán trước khi Tân hoàng lên ngôi đã bố trí một vạn quân đội. Cho nên về vấn đề an toàn không cần lo lắng.”
Không cần lo lắng?
Mạn Duẫn đúng là rất lo lắng, ngộ nhỡ Sử Minh Phi muốn giải quyết hết những kẻ lien quan cùng một lần, đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất đó sao.
Tịch Mân Sầm vỗ nhẹ lung Mạn Duẫn, bế nàng ngồi lên đùi.
“Hắn còn chưa có lá gan để đắc tội với hầu hết các quốc gia khac đâu “. Đến dự ở đây toàn là sứ giả các nước, nếu có việc gì xảy ra từng quốc gia nhất định sẽ truy cứu.
Hắn vừa lên ngôi, quan trọng nhất là củng cố quyền lực của bản thân ở Nam Trụ chứ không phải là gây thù hằn với các nước.
Mạn Duẫn vừa định gật đầu thì bên tai truyền đến tiếng nổ long trời. Từ trên truyền xuống…
Tịch Mân Sầm lúc này cũng đồng thời cảnh giác hẳn lên. Đột nhiên bên sơn cốc một loạt nhũng tảng đá lớn ầm ầm vừa va chạm vào nhau vừa lăn xuống.
Nhìn về phía sau, có mấy chiếc xe ngua đã bị đá đè, mà từ phía trên đá vẫn lăn xuống không ngừng.
Cùng lúc này Chu Phi, Chu Dương vén rèm xe lên. Không đợi hai người mở miệng, Tịch Mân Sầm đã nói: “Bảo vệ bốn vị đại thần “
Nói xong Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn, tung người nhảy ra khỏi xe ngựa. Chu Phi Chu Dương mỗi tay túm cổ áo của một vị đại thần, lôi họ ra ngoài.
Vừa ra khỏi, xe ngựa bùm một tiếng, bị đá đụng vào lăn xuống khe suối.
Những xe ngựa còn nguyên không bị hao tổn gì chỉ còn lại mấy chiếc. không biết từ lúc nào, Sử Minh Phi cũng đã ra khỏi xe ngựa. Võ quan lúc này phát huy tác dụng của mình, vây bên ngoài và đẩy toàn bộ quan văn vào bên trong một chỗ để bảo vệ.
“Mỗi võ thần mang theo hai quan văn, cưỡi ngựa lao ra khỏi vùng nguy hiểm”. Sử Minh Phi lâm vào nguy hiểm nhưng không loạn, hạ lệnh.
Rất nhiều người đi theo, nếu xe ngựa của họ không bị lật vào trong khe suối, thì chính họ cũng bị đá đè, những phần còn lại của chân tay bị đè cụt văng khắp nơi, máu tụ lại chảy xuống sườn dốc, nhiễm đỏ một khoảnh dòng suối.
Quan văn chưa từng thấy trường hợp máu chảy đầm đìa thành dòng như vậy, sợ đến nỗi hai mắt tròn xoe, khủng khiếp tột cùng.
Thời gian vô cùng gấp gáp, số những con ngựa không bị thương không nhiều lắm. Mỗi vị quan võ tùy tiện kéo hai quan văn, thúc ngựa tránh đá lăn, chạy về hướng xuống núi.
“Hoàng Thượng, xin ngài nên rời đi trước”. Các vị võ thần đều trăm miệng một lời.
Đến lúc này các vị đại thần mới hoàn hồn từ trong hoảng sợ, nói phụ họa: “Hoàng Thượng, van cầu ngài nên rời đi trước, mạng chúng lão thần bé nhỏ không đáng kể đâu.”
Tiên hoàng vừa mới qua đời không lâu, nếu Tân Hoàng lại ra đi tiếp, Nam Trụ quốc nhất định sẽ loạn. Cho dù không có nước khác tiến vào thôn tính Nam Trụ thì cũng sẽ bị nội loạn dẫn đến tổn thất nguyên khí nặng nề.
Đội ngũ đi trước là xe của các đại thần, đội ngũ phía sau là sứ giả các quốc gia. một đống đá lăn xuống cản trở đường đi vừa vặn ngăn Sử Minh Phi và Tịch Mân Sầm ở hai bên.
Sử Minh Phi bước lên mấy bước, nhảy lên đứng trên một khối đá vừa lăn xuống, đúng lúc nhìn thấy Tịch Mân Sầm ôm Mạn Duẫn đang chạy lên phía trên đầu đội hình.
Đảo con ngươi một vòng, Sử Minh Phi nhìn về phía các đại thần Nam Trụ, nói: “Nhanh chóng lên ngựa, toàn bộ người ngựa rút lui.”
Các vị đại thần nghe câu này liền cả kinh, nhưng bởi vì những hòn đá lăn xuống chất chồng lên nhau cao gần hai trượng (khoảng 6m), bọn họ lại đứng trên mặt đất nên hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình của đoàn người phía sau.
một vị quan văn khúm núm hỏi: “Hoàng Thượng, còn cứu đội ngũ sứ giả phía sau nữa không?”
Vấn đề này khiến tất cả các vị đại thần không nề hà tình huống đang nguy hiểm mà lâm vào một trận tranh cãi.
Sứ giả luôn liên quan mật thiết đến sự hòa thuận giữa hai quốc gia, nếu thấy chết mà không cứu sợ là sẽ đưa đến một phen chỉ trích nặng nề. Sứ giả tử vong ở Nam Trụ... sợ là Nam Trụ khó mà trốn tránh trách nhiệm.
Mày kiếm Sử Minh Phi dựng lên: “Các ngươi cho là Trẫm không muốn cứu sao? Đá lăn xuống đều là từ đỉnh núi lăn đến đằng sau kia, Trẫm nhìn thoáng qua rồi, chẳng thấy người nào còn sống cả!”
“Cửu Vương Gia cũng không may mắn thoát khỏi sao?” Nam tử đó là một vị võ thần anh dũng, rong ruổi chiến trường biết bao lâu nay.
“Nếu lúc này không đi, đá cũng sắp lăn xuống tới phía trước này rồi! Trẫm chẳng thấy bóng dáng của Cửu vương Gia đâu cả.” Sử Minh Phi nhảy lên lưng ngựa, mím môi, suy nghĩ trong đầu không biết đã bay đi đến đâu.
Bùm một tiếng long trời lở đất, đá lại lăn xuống thêm một loạt nữa, đập chết mấy vị đại thần.
Những đại thần còn đang muốn hỏi tiếp lập tức bị dọa đến run lên bần bật, không dám nói gì nữa.
Võ quan lập tức bắt lấy các quan văn, ra roi thúc ngựa chạy thoát theo hướng xuống núi.
Trước khi rời đi, Sử Minh Phi quay đầu lại liếc mắt nhìn. Đá không ngừng lăn xuống, mặt đất rung lắc theo từng đợt đá lăn. một con đường nhỏ xưa nay vốn bằng phẳng giờ trở nên lổn nhổn nhấp nhô hỗn loạn kinh khủng.
Tay nắm roi ngựa căng thẳng vô cùng.
Mặc dù trong lòng rất muốn cứu đứa bé kia, nhưng hắn lại không thể. Bởi vì nếu cứu nàng… tương đương với cứu Cửu Vương Gia.
Cứu Cửu Vương Gia, đồng nghĩa với việc chắp tay dâng Nam Trụ quốc cho người ta. Vì Nam Trụ, quyết định cứu người này hắn không thể nào làm được.
Ra roi quất ngựa, con ngựa nhanh chóng chạy như điên.
Coi như là, Trẫm… thật xin lỗi ngươi thôi...
Chương 47: Thoát hiểm như thế nào
Trong cái nháy mắt kia khi Sử Minh Phi nhìn thấy Tịch Mân Sầm, Tịch Mân Sầm cũng nhìn thấy hắn, thấy miệng hắn đóng mở nói gì đó nhưng vì cự ly quá xa nên không nghe thấy được là gì.
Tịch Mân Sầm bảo vệ đứa bé trong ngực, trùm kín mặt mũi chân tay không lộ ra chỗ nào. Đá vẫn ầm ầm lăn xuống, làm văng tiếp các hòn đá nhỏ dọc đường đi xuống.
một khối đá nhỏ bắn vào người Chu Dương, hắn đau đến mức văng tục.
Đám đá lăn xuống không hề giảm đi mà ngược lại càng lúc càng nhiều. Ngẩng đầu nhìn lên bên trên cũng có thể mơ hồ thấy được có người đang đẩy đá xuống. Những người đó đều mặc áo giáp đen giống nhau, hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện chặt chẽ.
“Cứt thật, ai con mẹ nó không muốn sống.” Chu Dương bị những hòn đá lăn không dứt này khiến cho phải nhảy né tránh rất khổ sở.
Chu Phi cũng không thoải mái hơn chút nào, xách theo sức nặng của hai người đương nhiên việc né tránh xung quanh không thể dễ dàng.
“Đừng chạy theo hướng xuống núi, chúng ta lên sườn núi đối diện.” So với hai người, Tịch Mân Sầm thoải mái hơn rất nhiều.
Bước chân hắn vẫn như bay, giống như những thứ đá lăn này không thể ngăn trở được bước đi của hắn.
Chu Phi vừa nghe thì hiểu ngay ý của Vương Gia, liền nhảy mấy bước về hướng khe suối phía dưới.
Chu Dương đuổi sát theo phía sau.
Trận công kích ngày hôm nay rất bất ngờ, nhất định là cái bẫy mà ai đó đã sắp đặt tỉ mỉ chặt chẽ sẵn từ trước. Đường xuống núi không biết sẽ còn bao nhiêu tảng đá lăn chờ bọn họ. Có thể tránh được lúc này, không thể tránh được cả đời. không bằng đi lên sườn núi đối diện, có thể tránh được phạm vi công kích của những hòn đá lăn xuống.
Trong trường hợp nguy hiểm hỗn loạn như vậy mà còn có thể nghĩ ra phương thức ứng phó, không hổ là Cửu Vương gia anh dũng thần võ.
Vạch một khe hở của áo lông chồn, Mạn Duẫn nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông ở sau lưng. Có vài người bị đá đè nửa thân dưới không thể nhúc nhích được, máu và nước mắt chảy hỗn loạn, rên la đau đớn cầu cứu. Nhưng đội hình phía sau lúc này muốn tự cứu cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mạn Duẫn là người ích kỉ, nàng không phải là thánh nhân nên không hơi đâu mà trong tình huống liên quan đến an nguy của chính bản thân thế này mà lại đi để ý đến chuyện nên có lòng trắc ẩn đi cứu người.
Hai cánh tay của Phụ Vương cường tráng mạnh mẽ khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp, nhưng đồng thời cũng khiến nàng ý thức được mình là gánh nặng thế nào đối với phụ vương.
Cứ mỗi lần đối đầu với nguy nan, luôn là phụ vương bảo vệ mình.
“Ngươi không phải là gánh nặng.”
Như thể đọc được biểu hiện trên mặt Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, lập lại một lần nữa: “Ngươi không phải là gánh nặng, ngươi là nữ nhi ngoan của ta.”
Lời nói mang một khí thế mạnh mẽ khiến Mạn Duẫn cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua trong tim.
“Phụ Vương, chúng ta đang phải chạy trối chết đó, người không nên phân tâm.”
Ngón tay cố ý chọc chọc vào lồng ngực cường tráng của phụ vương, giọng Mạn Duẫn mang theo ý cười.
Chân mày Tịch Mân Sầm hơi nhíu lại, vẫn không ngừng chạy như điên về hướng khe suối, vừa nói: “Ngươi đúng là vô lại.” Trong lời nói lộ ra sự yêu chiều, cũng không có ý trách phạt gì.
Có thể làm cho hắn phân tâm chẳng phải là tiểu nha đầu liều mạng nhà ngươi đó sao? Tình huống lúc này mà còn chọc chọc vào ngực hắn, nếu như là lúc bình thường, cái động tác nhỏ này còn có thể xem như là đùa giỡn, nên trách phạt thật nặng một phen.
“Như thế này vẫn chưa tính là chạy trối chết được.” Trường hợp lần này còn phải gọi những gì hắn trải qua trên sa trường là sư phụ.
Mũi chân điểm trên mặt những tảng đá giữa suối để mượn lực, chỉ trong vài bước nhảy, Tịch Mân Sầm đã đứng ở phía đối diện khe suối.
Ngay cả Chu Dương Chu Phi cũng đã theo qua tới.
“Lên trên.” một tảng đá lăn ầm vào khe suối, bọt nước văng cao hơn hai thước.
Tịch Mân Sầm nhanh chóng phân phó, tiếp tục ôm Mạn Duẫn chạy ngược lên trên núi. Chỉ có rừng cây rậm rạp trên núi mới có thể cung cấp chỗ ẩn thân.
Nơi này vẫn còn chưa đủ an toàn, nếu kẻ địch cố ý muốn giết chết họ, địa thế nơi này tuyệt đối bất lợi cho bọn họ. Tịch Mân Sầm nhanh như cắt nhảy dọc theo vách núi, thân mình nhanh chóng dung nhập vào rừng cây bên trên.
Những tảng đá không ngừng ầm ầm lăn xuống, những kẻ còn ở trên đường mòn kia không nghi ngờ gì nữa hẳn đã bị đập chết hết rồi, những chiếc xe bị phá tan hoang không còn giữ được hình thù, máu tươi nhiễm đỏ cả sơn cốc, ngay cả trên lá cây cũng dày đặc những vết máu lấm tấm.
Sườn núi bên này cây cối xanh ngắt um tùm, lá cây rậm rạp che khuất được hình bóng của mấy người bọn họ.
Sau khi chạy cách một đoạn thì âm thanh ầm ầm của đá lăn dần dần biến mất. Mọi người hơi an tâm, ngồi phịch xuống đất thở dốc.
Bốn vị đại thần đều hoảng sợ đến mức mồ môi tuôn ướt đẫm cả lưng, đưa tay vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi, “Cửu Vương gia, chúng ta an toàn rồi chứ?”
“An toàn?” Dường như cảm thấy câu hỏi này thật là buồn cười, thanh âm của Tịch Mân Sầm tràn đầy ý giễu cợt.
Mạn Duẫn chui cái đầu nhỏ ra từ trong tấm áo lông chồn, bàn tay trắng nõn non mềm nhỏ bé chỉ hướng đỉnh núi đối diện: “Nếu như vậy cũng coi như là an toàn, thì tính mạng chúng ta nguy hiểm rồi.”
không sợ kẻ địch hung hãn, chỉ sợ chính mình khinh địch. Lúc hai phe đang đấu với nhau thì việc giữ vững cảnh giác là nhân tố quan trọng nhất.
Bọn người trên đỉnh núi đối diện hiển nhiên phát hiện được mấy người chạy trốn bên này, nên đã giương cung tên được chuẩn bị sẵn nhắm sang rừng cây bên này, chỉ cần bọn Mạn Duẫn bên này có bất kỳ động tĩnh gì thì sẽ lập tức bị vạn tiễn xuyên tim.
Lưu đại nhân vẹt đám lá cây trước mặt để nhìn, thấy tình hình bên hướng đối diện liền sợ đến nỗi hai chân run lên. Rốt cuộc ai dám lập mưu giết hại sứ giả các quốc gia trên quy mô lớn thế này?
trên đỉnh núi bên kia đứng đầy binh lính mặc áo giáp đen, toàn bộ đang giương căng cung sẵn sàng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian